Thứ Sáu, 10 tháng 10, 2014

Trị mụn cám tại nhà với quả lê

Mụn cám mụn trứng cá luôn là nổi lo lắng của các bạn trẻ, nhất là chị em phụ nữ. Trên gương mặt xuất hiện lấm tấm những mụn cám, mun đầu đen, mụn trứng cá sẽ làm bạn mất tự tin trong đời sống hàng ngày. Bài này mình sẽ giới thiệu với các bạn một số mẹo vặt trị mụn bằng quả lê rất hiệu quả. Các bạn có thể thực hiện ngay tại nhà lúc rảnh rỗi mà không hề tốn kém nhiều. Chúc các bạn luôn giữ được làn da sạch mụn, trắng sáng mõi ngày.


Trị mụn cám tại nhà với quả lê


Lê là một trong những loại trái cây ngon và bổ dưỡng. Ngoài việc cung cấp rất nhiều loại vitamin, các nguyên tố vi lượng; lê còn là một trong những công cụ đắc lực trong việc tiêu diệt mụn cám. Nghiền nát một quả lê rồi đắp lên mặt khoảng tầm 15 phút, sau đó vệ sinh lại bằng nước sạch. Thực hiện đều đặn sẽ cho bạn một làn da ưng ý và không còn mụn cám.


Trị mụn cám hiệu quả tại nhà bằng chanh



Cách làm trằng da với Chanh

Chanh là một loại quả quen thuộc và phổ biến mà chắc chắn rằng hầu như nhà bạn nào cũng không thiếu. Ngoài các công dụng như làm gia vị, làm nước chanh… thì công dụng làm đẹp của loại thực vật này cũng được rất nhiều người ưa chuộng, đặc biệt là đối với việc chiến đấu với mụn cám. Lấy nước ép chanh thấm vào một miếng bông gòn hoặc bông tẩy trang, sau đó chà nhẹ nhàng lên da mặt. Acid citric trong chanh sẽ chống lại vi khuản gây hại, giảm sưng tấy…Nên áp dụng phương pháp này trong suốt đêm và chiều để thấy được hiểu quả tối ưu.

Trị mụn cám tại nhà bằng lô hội (nha đam)

Nha đam là một loại cây cực kì dễ trồng và công dụng đối với cơ thể, đặc biệt là trong việc làm đẹp. Ngoài việc ướp đường hoặc làm sữa chua nha đam để làm đẹp từ bên trong thì công dụng làm đẹp của loại cây hữu ích này cũng rất hiệu quả đấy.



Cách trị mụn cám đơn giản và hiệu quả với nha đam

Rửa sạch, cắt thịt nha đam thành những miếng nhỏ rồi đắp lên mặt trong vòng 10 phút sau đó rửa mặt lại bằng nước ấm, bạn sẽ sở hữu một làn da đẹp, mịn màng và không còn mụn cám nhanh thôi.

Trị mụn cám tại nhà với lòng trắng trứng.


Cách chữa bệnh viêm họng

Thời tiết thường xuyên thay đổi làm chúng ta rất dễ nhiễm bệnh. Vì vậy nếu chúng ta không chú ý giữ gìn sức khỏe thì sẽ dễ bị mắc các chứng bệnh về đường hô hấp,trong đó có bệnh viêm họng.Bệnh viêm họng thường rất khó chịu và gây ra cảm giác khô rát ở cổ khiến cho chúng ta gặp nhiều khó khăn trong việc ăn uống và nói chuyện .Dưới đây là một vài phương pháp đơn giản và hiệu quả nhanh chóng trong việc chữa bệnh viêm họng mà không cần dùng thuốc.

1.Súc miệng nước muối ấm

Bệnh viêm họng chủ yếu do các vi khuẩn hoặc virut gây lên nên, việc làm sạch khoang miệng và vòm họng có vai trò quan trọng trong việc điều trị bệnh viêm họng. Từ lâu, trong dân gian sử dụng nươc muối ấm để chữa bệnh viêm họng vì nước muối có tính sát khuẩn cao.
Nước muối nên pha vừa miệng và sau khi súc sạch khoang miệng, bạn nên ngửa cổ ra sau để nước muối xuống họng. Mỗi ngày bạn có thể làm khoảng 3 -4 lần.


Các bác sĩ thường đưa ra lời khuyên rằng bạn nên pha nước súc miệng theo tỉ lệ một nửa thìa cà phê/một cốc nước. Nếu thấy quá mặn, bạn có thể thêm vào một ít mật ong để giảm bớt vị mặn.

2.Chanh tươi và muối

Là một loại gia vị thông dụng, chanh là vị thuốc chữa viêm họng, ho được nhiều người sử dụng vì tính tiện dụng và an toàn. Sử dụng chanh tươi, thái lát ngậm cùng với một vài hạt muối sẽ cải thiện tình trạng đau rát cổ họng của bạn.

3.Uống nước chanh ấm với mật ong

Khi bị đau họng, hãy lấy một cốc nước nóng, thêm chút nước cốt chanh và mật ong. Khuấy đều chúng rồi uống. Mỗi ngày làm 2 lần, uống 2-3 ngày họng của bạn sẽ không còn bị đau.

4.Ngậm gừng với mật ong

Gừng kết hợp với mật ong là một phương thuốc hữu hiệu  đối  với tình trạng viêm họng. Giã dập gừng, sau đó lấy một thìa mật ong trộn với gừng và ngậm. Sau đó hãy từ từ nuốt chúng, họng của bạn chắc chắn sẽ dịu đi những cơn đau rát.

5.Nước ép cà rốt

Ngoài tác dụng cung cấp chất dinh dưỡng, làm đẹp thì cà rốt còn là loại thuốc chữa bệnh viêm họng hiệu quả. Một ly nước ép cà rốt trước khi đi ngủ là cách chữa bệnh viêm họng hiệu quả, an toàn.

6.Trà gừng nóng

Gừng có tác dụng kháng khuẩn, sát trùng, long đờm, giảm ho, hạn chế chất nhờn gây tắc mũi.
Những người mắc bệnh viêm mũi dị ứng hoặc cảm cúm do thời tiết… nên sử dụng gừng thường xuyên hơn bởi các hoạt chất có trong gừng tươi sẽ có tác dụng kháng histamin tức thì, cắt cơn hắt hơi, sổ mũi, giảm đau hữu hiệu.
Mỗi ngày bạn hãy uống một ly trà gừng nóng để tăng sức đề kháng và giữ ấm cơ thể, loại bỏ các nguy cơ mắc bệnh cảm cúm, sổ mũi, viêm họng...

7.Lá tía tô

Theo Đông y, lá tía tô có vị ấm, thường dùng trong điều trị cảm mạo trong dân gian. Bạn có thể dùng lá tía tô chữa bệnh viêm họng bằng cách rửa sạch, vắt lấy nước và uống.

8.Cam thảo

Cam thảo là loại thuốc có vị ngọt tự nhiên, có tác dụng rất tốt trong việc giảm đau họng. Hãy ngậm một miếng cam thảo trong miệng, tinh chất trong cam thảo được tiết ra nhờ nước bọt, chúng sẽ mau chóng chữa lành cổ họng .Hoặc sắc với 300 ml nước, lấy 200ml, uống mỗi lần 100ml. Khi uống họng đau, ngậm cam thảo một lúc rồi nhai nuốt từng ít một.

9.Nhai lá húng quế

 Lấy một vài búp lá húng quế và nhai chúng vào mỗi buổi sáng, buổi tối. Bạn cũng có thể uống trà húng quế nếu cảm thấy khó khăn khi ​​nhai trực tiếp. Làm điều này trong vòng 3-4 ngày, chứng đau họng của bạn sẽ không còn.

10.Nhai tỏi sống

Trong tỏi có chứa allicin - một chất có khả năng tiêu diệt virus và vi khuẩn trong cơ thể. Đây là một chất vô cùng có lợi cho sức khỏe, nó giúp cơ thể kháng khuẩn, bớt ho, long đờm, dễ thở và khắc phục tình trạng nghẹt mũi. Mỗi ngày, bạn nên ăn từ 2-3 tép tỏi để giữ cho cơ thể ấm áp và khắc phục tình trạng đau họng.


Ngoài những phương pháp trên còn có một số bài thuốc đơn giản và rất hiệu quả khác cho các bạn tham khảo:
Bài 1: Hành 60g, gừng tươi 10g, sắc kỹ, xông miệng mũi, ngày 2 – 3 lần.

Bài 2: Hành 5g, ngâm mật ong qua đêm, lọc bỏ bã rồi pha rượu uống. Cách 2 – 3 giờ uống một lần. Ho do cúm, hen phế quản hoặc do hút thuốc lá dùng bài này có hiệu quả cao.

Bài 3: Hành tươi, tương đậu nành xào với dầu thực vật, bột gia vị ăn thường xuyên có tác dụng trị đau họng do nguyên nhân phong thấp.

Bài 4: Hành sống ăn trực tiếp, một ít giã nát đắp lên cổ có tác dụng chữa khản tiếng do viêm họng, ho nhiều gây nên.

Bài 5: Tía tô, kinh giới, thạch xương bồ, xạ can mỗi vị 12g; huyền sâm, phòng sâm, đại táo, cam thảo mỗi vị 8g; lá xương sông, tang bạch bì, xa tiền thảo mỗi vị 16g; sinh khương 4g. Sắc uống ngày 1 thang chia 3 lần.

Chúc các bạn thành công trong việc chữa chứng viêm họng .

Cách làm bánh xèo miền tây



Hiện nay văn hóa ẩm thực của nước ta ngày càng phát triển đa dạng và phong phú.Bên cạnh những món ăn phương tây rất được yêu thích thì các món ăn truyền thống vẫn được duy trì và ngày càng phát triển hơn ."Bánh Xèo" là một món ăn đặc trưng và rất nổi tiếng của người dân Nam Bộ .chắc hẳn những ai đã từng ăn qua món ăn này thì không thể nào quên được hương vị thơm ngon đậm đà của những chiếc bánh xèo khi kết hợp với nước chấm và ăn kèm với các loại rau xanh như: rau thơm các loại ,xà lách, cải xanh... Sau đây mình xin chia sẽ với các bạn cách làm bánh xèo miền tây .





Nguyên liệu:


- 200g bột gạo

- Bột nghệ

- 400ml nước cốt dừa

- 1/2 thìa muối

- Hành lá cắt nhỏ

- 300g thịt ba rọi cắt mỏng

- 300g tôm bạc nhỏ.

- 1 củ cải trắng, củ cà rốt, củ sắn

- Giá đỗ

- Dầu ăn, nước mắm, ớt, tỏi

- Rau thơm các loại,rau diếp cá,xà lách ,cải xanh ...

Cách làm :


Cho gói bột gạo vào thau sạch cùng 1 thìa cà phê bột nghệ để có màu vàng hấp dẫn.Sau đó cho vào một it muối .

Đổ 400 ml nước cốt dừa vào thau cùng hành lá thái nhỏ rồi đánh đều để khoảng 30 phút trước khi đổ bánh,có nơi còn cho thêm trứng gà để bánh thơm và giòn hơn.


- Nhân bánh thì tùy theo sở thích có thể là giá hoăc bông điên điển,củ sắn ,thịt ba chỉ ,tôm thịt hến ...Rửa sạch nguyên liệu để cho ráo. Thịt thái mỏng

- Cho 1 ít dầu ăn vào chảo rồi cho thịt vào xào tiếp đến cho tôm vào . Nêm ½ thìa bột nêm rồi cho tôm thịt ra bát.

- Láng đều 2-3 muôi bột bánh xèo, vừa láng vừa cầm tay cầm của chảo lắc đều để hỗn hợp bánh xèo đều khắp chảo.

- Xếp lên bề mặt một vài con tôm, thịt, giá đỗ hoặc bông điên điển rồi đậy kín nắp chảo.


- Đun lửa lớn từ 3-4 phút dùng muôi gấp bánh xèo làm đôi, rán đến khi phần vỏ vừa ý thì tắt bếp gắp bánh xèo ra đĩa.
- Lần lượt làm như vậy cho đến khi hết bột bánh và phần nhân.
Bánh xèo thường ăn kèm với nhiều loại rau, thông thường như : cải bẹ xanh, rau diếp cá, xà lách,rau thơm, nhiều nơi bà con còn ăn với đọt xoài non, lá trạng, lá lụa, lá cách...
Ngoài viêc ăn kèm với rau ra, nước chấm cũng là một trong những yếu tố góp phần quan trọng để tăng thêm vị ngon cho bánh xèo.Tùy theo khẩu vị mà pha chế, nhưng nước mắm chấm bánh xèo có củ cải trắng, củ cải đỏ cắt sợi.Khi ăn bánh xèo có một đặc điểm mà các bạn cần lưu ý là nên ăn bằng tay . Dùng tay để chọn rau và cuốn những miếng bánh xèo thơm giòn đưa vào miệng .Như vậy bạn mới cảm nhận được hết những hương vị đặc biệt thơm ngon của món bánh xèo.

Chúc các bạn thành công !
Thứ Hai, 8 tháng 9, 2014

Mẹo trị bệnh hắc lào hiệu quả

Hắc lào là một bệnh do vi nấm gây nên. Nếu không có cách điều trị kịp thời thì hắc lào lây nhanh rất nhanh. Em nói tình trạng như vậy thôi. Chứ thực tình là em đang gặp phải tình cảnh này. Chuyện là em ăn ở cũng không đến nỗi nào. Chăn màn thì cứ một tháng là em giặt một lần, còn quần áo thì ngày nào cũng giặt. Nói thật với các chị chứ em là con gái mà lại bị hắc lào nữa nên em rất ngại. Em cũng không biết lý do vì sao mà em lại bị nữa.


Chỉ có mỗi một lần duy nhất em về quê đứa bạn em chơi. Em ngủ chung với nhỏ em nó. Lúc đầu thấy nhỏ em nó có vài nốt sần sần hình tròn tròn em cũng có hỏi bị gì nhưng bé nói là không biết. Sau hôm đó về vài hôm thì em thấy ngứa ngáy khó chịu. Lúc đầu có nhiều mụn nước nổi lên sau đó nó cũng có hình dạng giống như của bé đó.

Mẹo trị bệnh hắc lào hiệu quả



Ngay lập tức em đi khám thì bác sĩ nói em bị hắc lào. Bác sĩ nói phải ở trong môi trường khô ráo tránh ẩm ướt. Nhưng người em thì cứ nóng bức là mồ hôi chảy ra khiến em càng khó chịu. Rồi những nốt đó mọc mau hơn. Em có dùng Ketolazen(hình như là thế em cũng không nhớ rõ nữa). Lúc đầu thì thấy không ngứa và những nốt đó lặn dần. Sau 3 ngày thì em thấy lặn hẳn, em thấy mừng. Nhưng chỉ được sau khoảng 1 tuần thì những cái nốt cũ mọc lên còn nhiều hơn và ngứa hơn. Vì lo lắng nên em chạy ra tiệm thuốc tây hỏi thử thì họ cũng chỉ đưa cho em những loại thuốc đó về bôi.

Bệnh tuy chẳng nguy hại gì nhưng em thấy rất khó chịu. Đặc biệt là em rất ngại tiếp xúc với các bạn. Vì sợ lây bệnh cho các bạn. Hiện tại em đang rất chán nản vì chữa đã hơn nửa năm nhưng không hết hẳn. Bệnh cứ hết rồi lại tái phát khiến em cảm thấy khó chịu vô cùng.

Giờ em muốn chữa bằng phương pháp dân gian không biết có được không? Em nghe nói nhựa chuối xanh có thể trị được bệnh hắc lào. Đây là mẹo trị hắc lào do bạn em chỉ. Không biết như vậy có đúng không?

Dùng chuối tiêu xanh, cắt từng lát. Sau đó cạo sạch vùng da bị hắc lào rồi lấy chuối xanh đắp lại. Để một lúc để nhựa chuối xanh ngấm vào da. Sau đó để khô. Bôi như vậy vài lần sẽ hết.

Em cũng muốn thử mà không biết cách như vậy có đúng không? Mong cả nhà chỉ giùm em với ạ.
Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

Cách tạo blog cá nhân đơn giản từ blogger

Xin chào các bạn! Hiện nay việc tạo một blog cá nhân để chia sẻ cùng bạn bè những thứ mình thích đã không còn xa lạ nữa. Việc tạo một blog như thế thật khá đơn giản nhưng không phải ai cũng biết làm. Như mình mang tiếng là một dân chuyên ngành Mạng máy tính nhưng lúc còn là sinh viên thì cũng chưa từng lập được cho mình một blog cá nhân nào cho riêng mình cả, nghỉ lại cũng thật hổ thẹn với anh em chuyên môn^^. Vì vậy, bài này mình sẽ hướng dẫn các bạn cách tạo blog cá nhân rất đơn giãn và hoàn toàn miễn phí do Blogger cung cấp. Blog cá nhân dạng này


akfakfk

âf

á

Thứ Bảy, 16 tháng 8, 2014

Chế Tạo 2/9 - Cảm xúc hình chữ U

Chế Tạo 2/9 - Cảm xúc hình chữ U


Tôi – Hà Chiến Thắng, nick name của tôi là Ngày Mới, là một người miền Nam “rặc”. Tôi ra Hà Nội đã được hơn 1 năm. Đúng 1 năm về trước, cũng vào dịp lễ quốc khánh, tôi đã “vào đời” bằng cung Bản Giốc – Pác Pó. Với tôi lúc ấy, đi phượt chỉ đơn giản là vì nghĩ lễ không biết làm gì khi một mình ở thành phố nhỏ bé này. Nhưng lạ thay, phượt có sức hút rất lớn với tôi – một người năng động, ưa cái đẹp và là fan cuồng của chủ nghĩa xê dịch. Từ sau đó, tôi đã đi thêm rất nhiều cung đường khác, ngắn có, dài có, xa có, gần có …


Một năm sau ngày đi cung đầu tiên, tôi trở lại với niềm yêu thiên nhiên bằng cung Chế Tạo – Mường La, một cung đường mà theo các “phượt thủ” cho rằng là cung đường khó khăn nhất ở vùng Tây Bắc. Thật ra, tôi hoàn toàn không quan tâm lắm đến cung đường mà lead vẽ ra, tôi chỉ quan tâm đến điều duy nhất là lịch trình phù hợp với tôi và được đi Tây Bắc. Trước khi đi, tôi hào hứng lắm, làm việc còn chẳng được. Facebook như chợ tết, mọi người bàn nhau tưng bừng, nào mua nào mượn, nào sắm nào sửa, đủ các thể loại. Đêm trước khi đi, tôi không ngủ được, cứ nghĩ đến ngày mai và những câu bông đùa của mọi người lại nôn nao và cồn cào đến lạ lùng …. Cảm xúc của tôi lúc này đang lâng lâng và dâng tràn. Thậm chí tôi có thể sáng tác cả một bài thơ dài vào đêm hôm ấy để thể hiện cảm xúc của mình đấy.

Đúng 7h30 phút, đoàn chúng tôi xuất phát và ….. cảm xúc bắt đầu tụt. Tôi thật sự không thoải mái tí nào khi bắt đầu đi. Mùi khói thuốc lá khó chịu lượn lờ quanh tôi, không ai chụp ảnh, không có không khí của một đoàn đi cùng nhau, không có hình cả đoàn và không có …nhiều thứ nữa. Đến nơi nghĩ chân đầu tiên là hơn 12h đêm. Chúng tôi mạnh ai nấy kiếm cho mình một chổ ngủ, công việc của ai cứ làm, tôi thậm chí còn không biết ai là đoàn mình ai là đoàn bạn. Cái cảm giác đoàn kết và thân thiện của một đoàn đi cùng nhau dường như là con số 0 to tổ bố.


Ngày hôm sau, chúng tôi xuất phát đi Mù Căng Chải, tình hình có vẻ khả quan hơn khi chúng tôi bắt đầu được chụp ảnh. Chúng tôi bắt đầu xích lại gần nhau hơn bởi một sở thích rất chung của dân phượt: chụp ảnh và được chụp ảnh. Thế nhưng, chính lúc này, cảm xúc của tôi lại tiếp tục tụt dốc khi quá hạn chế thời gian. Như tôi đã giới thiệu, tôi là người miền Nam, cơ hội đi Tây Bắc là rất khó khăn. Do đó, tôi luôn thích chụp ảnh để kỉ niệm về chuyến đi, để sau này, khi về Nam, mỗi khi buồn, tôi lại mở nó ra xem và cười thi vị. Hơn ai hết, tôi biết rằng, với tôi chuyến đi lần này là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Tôi bắt đầu buồn, một điều khó chấp nhận đối với một đứa như tôi.Trong lòng cứ bức rứt và khó chịu. Tôi cảm nhận được có người không thích tôi – thậm chí là ghét tôi và luôn làm cho tôi mất hết hứng thú, thật là tệ …

Cảm xúc cứ như thế tụt dần khi quảng đường khó khăn từ Mù Căng Chải sang Chế Tạo, tôi ngoài việc đối mặt với con đường khó khăn còn phải đối diện với những người không thích mình – và dĩ nhiên, tôi sẽ không thích họ. Đáng sợ! Tôi phải dùng từ đó, tôi có cảm giác rất đơn côi trong một tập thể 18 người. Đi chung với nhau, chúng tôi không biết tên nhau và không biết gì về nhau. Có lẽ một phần vì quá mệt mõi và hạn chế về thời gian khiến chúng tôi không còn hứng thú nào để tìm hiểu nhau nữa. Và cũng chính cái cảm giác chống đối mà người khác mang đến cho tôi rõ ràng hơn. Tôi tự hỏi, cái quái gì phải hành xử như thế, tôi không làm gì quá đáng để bị đối xử như thế cả. Trong đêm, tôi tư lự một mình, thẫn thờ đi làm cái gì cũng một minh và cây đèn pin (trong trường hợp không cần người), rồi chui vào lều ngủ và không có hoạt động hoạt náo chọc phá nào cả (đều này trước đây không bao giờ xảy ra khi đi đoàn nào có tôi tham gia). Lòng tôi lặng xuống, cảm giác hụt hẫng và ngán ngẫm khi nghĩ đến đoạn đường ngắn đầy khó khăn mà hôm sau tôi phải vượt qua. Tôi ước, giá như mình đừng join cung này, giá như mình có thời gian thêm một chút để tìm hiểu kĩ rồi hẳn quyết định, giá như Chế Tạo có sân bay để tôi bay ra ngoài mà không phải đi trên con đường ngắn 35 km mà tốn cả 10 tiếng đồng hồ mới đến được như vậy ….

Sự việc vẫn cứ tiếp diễn trong ngày hôm sau. Nói thật là lúc ấy, tôi chỉ muốn 1 mình chạy thật nhanh về Hà Nội để ngủ. Thật sự là tôi quá mệt mõi. Mọi việc dường như chống lại tôi. Đường Chế Tạo rõ “đẹp” khi trời mưa. 35 km – chúng tôi đi từ 9h sáng đến 9h tối, tôi té không biết bao nhiêu lần. Chân tay đau nhức, cái chân phù lên như chân voi và bầm tím, người mệt mõi rả rời, cầm cái gì cũng không nỗi. Thế nhưng, tôi vốn dĩ là một người vô cùng nhiệt tình. Với tôi, mặc dù đến thời điểm 7h tối ngày hôm đấy, tôi hoàn toàn không có cảm giác tôi là một thành viên trong đoàn, nhưng tôi vẫn hành xử theo hướng tích cực và một tư duy mới – hình thức thì tôi cũng là một thành viên trong đoàn. Đến trước mọi người, tôi chạy một mạch về Mù Căng Chải mua nước uống, bánh ngọt để mang vào cho mọi người. Lạnh cóng, cái quần đùi ướt sũng, đôi giày ước sũng, không bao tay, không khẩu trang, không kính … Mặc dù lúc đó tôi rất sợ. Một mình trên một con đường hoang vắng tận Tây Bắc xa xôi, nơi cách nhà tôi đến cả hơn 1000 km,điện thoại không có sóng, xăng xe chỉ xuống vạch đỏ … Nhưng tôi vẫn cứ chạy, lấy hết can đảm mà vượt đường. Rồi cũng gặp mọi người,tôi hào hởi đưa nước cho mọi người vì biết mọi người đang cần nó. Thế nhưng, thay vì cảm xúc sẽ dâng tràn vì tình đồng đội, thì tôi lại bị tạt vài gáo nước lạnh vào mặt, cảm xúc dần về 0, tôi đã khóc!

Đêm hôm đấy, chúng tôi được ăn sung, ngủ sướng. Tôi tiếp tục hi vọng sẽ gỡ gạt được chút ít cảm xúc khi có thể giao lưu với mọi người, tăng tình đoàn kết, tình đồng đội. Thế nhưng, tối hôm ấy chính là lúc cảm xúc của tôi chạm đáy. Tôi buồn nhưng không khóc, tôi đã quá chán nản. Mặc dù hôm ấy đúng là tôi cũng vui vẻ, cũng hào hứng, cũng giao lưu, nhưng có vài chuyện làm tôi buồn không thể diễn tả. Tôi tự mắng mình, ngu thế không biết, tại sao lại tham gia. Chuyến đi này với tôi đã thất bại. Tôi định bụng, khi về Hà Nội, sau buổi off với mọi người để lấy hình, tôi sẽ tự out ra khỏi nhóm như tôi chưa từng tham gia cung này. Đó là suy nghĩ thật.

Ngày hôm sau, tôi chi muốn chạy thật nhanh về Hà Nội. Nếu đây là bài toán kinh doanh có lợi nhuận thì tôi đã lỗ nặng. Thời gian, tiền bạc, công sức bỏ ra quá nhiều mà nhận lại chẳng được bao nhiêu. Mặc dù chúng tôi đã bắt đầu biết tên nhau, tìm hiểu nhau và chơi với nhau, nhưng thật sự mà nói, với tôi, bao nhiêu đó chưa làm tôi thỏa mãn. Rồi phát sinh mâu thuẫn, tôi làm cản trở cả đoàn. Nói thật, tôi không muốn hành xử như thế một tẹo nào, và thật sự là chưa bao giờ tôi hành xử như thế. Trước đây, tôi luôn luôn tuân theo số đông và làm hài lòng mọi người. Nhưng lần này khác, tôi không muốn đi đâu nữa cả, tôi chỉ muốn chạy con đường ngắn nhất, nhanh nhất về Hà Nội. Tôi biết khả năng của mình, sức khỏe của minh và sức chịu đựng của mình, nếu tôi làm theo ý mọi người nữa, chắc sau khi về HN, tôi buồn đến cả tháng.

Trên đường về, tình hình cũng không mấy khả quan hơn mấy ngày trước. Vẫn là cách cư xử đó, vẫn là cách thể hiện đó. Lúc ấy, tôi chẳng còn quan tâm nữa vì biết rằng tôi sắp về HN và tôi chỉ coi họ như một ngọn gió thoáng qua trong cuộc đời tôi mà thôi. Thậm chí, tôi còn vào page facebook của đoàn đi Hà Giang của tôi để thể hiện cảm xúc của mình, buồn lắm.

Thay đổi, chính trong ngày hôm đấy đã có nhiều thay đổi. Tôi đi chung xe với thêm một vài người bạn đồng hành nữa. Họ có chút khả năng hoạt ngôn – rất phù hợp với tôi. Nhìn tôi, mọi người cứ tưởng tôi bị điên và dễ dãi. Nhưng không, tôi tôn trọng phép tắc, cư xử phải đúng mực, có trên có dưới. Tôi không phải là một người dễ tính. Với những người tôi coi là bạn hoặc chí ích muốn coi họ là bạn, tôi sẽ cư xử rất thật, sẽ cười hết mình, sẳn sàng chọc phá nhau, tiếp xúc, trò chuyện và sẳn sàng nói thẳng vào mặt họ những điểm họ chưa tốt. Còn ngược lại, nhóm người ngoài phạm vi trên, tôi sẽ cười rất có lệ, và mặc kệ họ làm gì … Phượt đêm đúng nghĩa chính là giây phút tối qua tôi có được. Trên đường đi, tôi đã giải tỏa dường như tất cả những ấm ức trong những ngày qua. Tôi lấy lại sức sống và ca hát. Tôi đã trở lại, nhiệt tình và tràn trề năng lượng. Đổ đèo đêm thật là phê, phải dùng từ này mới chính xác. Có lúc chạy với tốc độ 80 -90 km, cũng có lúc chạy với tốc độ 30 km và dàn hàng 4,5 để hát – hét với nhau. Rồi dạo phố HN về khuya, rồi ăn phở đêm, rồi hóng mát cầu Long Biên. Con đường Hoàng Diệu đêm ướt, ánh đèn lách qua khe lá chui xuống đường đi mà thấy sướng vô cùng. Vui thế không biết, chỉ trong vòng vỏn vẹn 4 tiếng, cảm xúc của tôi đã dâng tràn trở lại, khép một hình chữ U – một kết thúc đẹp cho một cuộc hành trình hành xác.

Đặc biệt, trong chuyến đi này, có quá nhiều trải ngiệm mà lần đầu tôi có được. Chuyến đi chụp ít hình nhất, chuyến đi hành xác nhất, chuyến đi tai nạn nhiều nhất, nhiều vết thương nhất. Chuyến đi duy nhất xe bị thủng xăm (đặc biệt thủng tận 2 lần – thay hai cái săm), chuyến đi duy nhất khóc trong chuyến đi,chuyến đi duy nhất muốn về, chuyến đi duy nhất đi với đoàn lại nhớ về đoàn khác. Chuyến phượt đêm đúng nghĩa nhất, chuyến đi nói chuyện với mọi người ít nhất, chuyến đi nhiều cung bật cảm xúc nhất, chuyến đi ác mộng nhất … Cũng là lần đầu tiên trả tiền cho một người để nan nỉ thuê họ đẩy xe hộ, cũng là chuyến đi chạy một mình trong đêm tối nhiều nhất, chuyến đi mà nhiều lần cảm thấy bất lực nhất … Chuyến đi ý nghĩa khi thương thảo tìm một chổ trú ẩn cho cả đoàn, và liều mạng vì cả đoàn trong đêm tối. Với tôi, chuyến đi này quả thật quá nhiều cảm xúc, nhưng rồi, bỏ qua hết những cái không hay, cảm xúc vẫn nguyên vẹn nhưng ngày trước khi đi, thôi thì tạm gọi là cảm xúc hình chữ U vậy, sẽ nhớ lắm đây!

Lời cuối, cám ơn đoàn mình lắm lắm vì đã hết mình vì nhau trong mấy ngày qua, đặc biệt là anh Lead đã tổ chức cung để em không vô công rỗi nghề vào dịp lễ, chị Cám thủ quỹ đã chịu làm người nhức óc nhất cho cả đoàn, anh Mạnh chốt đoàn chịu nhiều thiệt thòi, … cám ơn mọi người nhiều lắm!

Tôi chắc là sẽ nhớ, nhớ nhiều lắm đấy. Một chị có tuổi nhí nhảnh nhắng nhít, tuy nhiên đến khúc quan trọng thì cực kì chuyên nghiệp, một bạn 90 bằng tuổi với khuôn mặt hằng lên hai từ “từng trải”, một anh 89 cực hay, có trách nhiệm và chững chạc, một anh 88 có khuôn mặt baby và thẳng tính.

Tôi chắc sẽ không bao giờ quên: bé điệu, đang dần tiệm cận theo hướng tiền điên và điên với khả năng tự sướng “không đụng hàng”, sẽ không quên ba đứa em sinh năm 91 còn rất teen nhưng lúc nào cũng nghĩ mình đã lớn, sẽ không quên chị hai chị 86, một người nhí nhảnh thầm, một người hồn nhiên nhẹ.

Và chắc rồi, tôi sẽ rất muốn quên những người này nhưng sẽ không bao giờ quên được: một anh 83, hai anh 84, bởi đơn giản là người giữ nhiều hình của em nhất.Anh nào cũng chụp hình đẹp,anh 83 có cách hành xử đúng với lứa tuổi, điềm đạm và bình tĩnh, anh 84 giỏi giang và nhiều hoài bảo, còn lại là một người cẩn trọng! à, và còn một anh không nhớ sinh năm bao nhiêu, rất là bí ẩn!
Thứ Sáu, 15 tháng 8, 2014

Hồi ức về chuyến phượt Y Tý

Hồi ức về chuyến phượt Y tý


Hôm nay gặp 1 người bạn đến từ Hà Nội, đi ăn và nói chuyện nhiều ... cuộc sống tấp nập đã cuốn mình theo dòng sô đẩy mà quên đi cả thời gian. Mình về Sài Gòn đã gần 2 tuần rồi à, ??? những kí ức về Hà Nội, về chuyến đi phượt cuối cùng vùng Tây Bắc hiện về rõ mồn một ...
Trước khi về Sài Gòn dài hạn, tôi có tham gia một chuyến phượt, cũng gọi là chuyến hốt cú chót trước khi về Nam. Có lẽ, chính vì đi với anh chị trong đoàn phượt Hà Giang giỗ Tổ mà tôi vô cùng hào hứng và háo hức. Không ai bảo ai, mọi người đều tự giác "xách balo lên và đi" đến điểm tập kết là trạm xe Sao Việt vì trước khi đi mọi người đều bận rộn việc của mình.

Hồi ức về chuyến phượt Y tý

Đoàn đi Y Tý đợt này có tổng cộng 24 người tham gia, đa phần là anh chị em trong đoàn - đã thân - đã quen từ trước. Trong đó có một số anh-chị-bạn mới tham gia. Mà bất ngờ nhất chính là người nằm cùng giường với tôi trong chuyến xe lên Lào Cai hôm ấy. Đó là một người bạn cùng trường đại học, cùng khóa học, cùng lý tưởng, cũng là những người vô cùng năng động. Chắc là có duyên, học 4 năm đại học, không biết, không nói chuyện với nhau câu nào, vậy mà lại gặp nhau trong chuyến xe đặc biệt, chuyến xe đưa chúng tôi đến vùng biên giới ... Chúng tôi kế cho nhau nghe, nói không biết bao nhiêu là chuyện về UEH, về mùa hè xanh, về hoạt động Đoàn Hội, về Cơ sở B, về các kì thi ...đó, chuyến Y Tý chưa gì đã nói nhiều như vậy rôi đó ...

Khoảng 7h sáng, chúng tôi đến Lào Cai, sau khi nhận xe chúng tôi đủng đỉnh đi ăn sáng. Cười, vì đã quen biết nhau từ trước, nên chúng tôi có rất nhiều chuyện để kể, để cười, từ câu chuyện bị bỏ ở nhà của chú, đến câu chuyện đọc tin nhắn "anh sửa xe đn muộn" ...

Khoảng 8h30 chúng tôi xuất phát lên Y Tý, sau những giây phút mệt mỏi vì phải băng trên con đường đang sửa đầy bụi bặm thì chúng tôi đã bắt đầu thấy được các cột mốc. Chúng tôi đang chạy dọc biên giới, cứ cách 1km là có một cột mốc, đường đi cũng không quá khó khăn, nhưng thật sự, khi nhìn qua bên kia sông, một con đường cao tốc trên cao thẳng tắp, hùng dũng và khỏe mạnh khiến người ta không khỏi chạnh lòng. Chỉ cách 1 con sông, một bên là đường đồi núi bụi rậm hiểm trở, một bên cũng là cảnh hùng núi hiểm trở, nhưng đã xây dựng một công trình có tầm cờ như vậy, tôi thử hỏi: bao giờ nước mình mới có 1 con đường như thế???

Rồi cũng đến, chúng tôi đến thăm cột mốc 92 - nơi con sông Hồng chảy vào đất Việt, chúng tôi ùa xuống chụp ảnh, trò chuyện, lúc này đã 12h trưa.Rời cột mốc 92, chúng tôi xuất phát về Y Tý, con đường đúng là toàn là đá và đá. Mặc dù tôi đã đi đường lên Chế Tạo, nên con đường này đối với tôi thật sự cũng không có gì là quá khó khăn. Thế nhưng trong trạng thái khá mệt vì bị ốm, cộng với lại mất sức vì đói nên tôi rất khó chịu. Thêm vào đó, chúng tôi bị mất dấu của lead, tôi cứ chạy mà không biết có đúng đường hay không, rõ nguy hiểm, cứ hình dung là xe tôi chạy 1 mình trên con đường ngoằn ngoèo, bên kia là Trung Quốc, bên vực bên núi, đường toàn đá trơn. Cảnh thì đúng là đẹp, nhưng tôi không dám quay nhìn vì chỉ cần một chút sơ suất thì có thể bị tai nạn ngay.

Rủi sao, xe tôi bị thủng xăm, đợi xe chốt đến, chúng tôi cố bom lên căng bánh hi vọng đuổi kịp mọi người để ngồi ăn trưa và vá xe luôn. Trời thì nắng chang chang, không một bòng mát đủ lớn. Thế mà chạy chừng 1 km, bánh xe lại xẹp lép, hết cách, xe tôi và xe chốt buộc phải dừng lại có bóng mát khá tạm bợ để vá. Chính trong lúc này, tôi mới cảm nhận hết và rõ nét sự đoàn kết của anh chị em trong đoàn chúng tôi. Chốt không hề kêu ca mà vui vẻ lấy đồ nghề ra sửa, chúng tôi lại trò chuyện lại chọc phá đủ kiểu. Chúng tôi huy động hết bánh kẹo sửa mà hai xe chúng tôi mang theo để ăn vì quá đói. May thay - ôm của tôi - chị Huyền có mang theo cả sửa và xúc xích. Trời nắng chang chang, bụng đói cồn cào, người mệt nhũng nhưng chúng tôi vô cùng vui vẻ. Đây thực sự là môtk kỉ niệm mà tôi không thể nào quên trong suốt chuyến đi.'

Vá xe xong, đã gần 2h chiều, chúng tôi cố chạy để bám đoàn, vì thật ra ờ chổ đó mất sóng và chúng tôi không tài nào liên lạc được với lead. May thay, mọi người đã dừng lại một điểm dừng, theo tôi là lý tưởng nhất để trải bạt và ăn trưa, Đó là lòng công trình đường băng qua thác. Một bên thác nước chảy ầm âm, văng nước trắng xóa, cây cối rậm rạp tỏa bóng mát đến trông là dễ chịu.Ăn trưa xong, chúng tôi xuất phát lên Y Tý. Tiếc thay khi đến A Lùa thì lúa đã gặt gần hết, chỉ còn một vài ruộng lúa đang chín vàng. Nhưng mà hay là đến Y Tý thì lúa vẫn chưa gặt, và mùa vàng Y tý đã thật sự quyến rũ trái tim tôi. Ngủ qua đêm tại nhà Si Si cô nương, tắm nước dao đỏ, ngủ nhà sàn, uống rượu ăn thít. Đúng là buổi tối nào đi với đoàn tôi thì cũng được nhậu bét nhè và vui thả ga ...

Sáng hôm sau, chúng tôi vượt con đường dài khoảng 8km để đến cầu Thiên Sinh. Thật ra cầu Thiên Sinh không có gì đặc biệt, nó chỉ là cây cầu xi măng nhỏ xíu, dài 3m, rộng 2m. Nhưng điểm đặt biệt, chính là nó bắt qua rãnh núi sâu, và bước qua cầu này là tôi đã đặt chân qua Trung Quốc. Hai bên có hai cột mốc, một bên tiếng Trung và một bên tiếng Việt. Nhìn sâu và vách núi giữa cầu, bạn sẽ thấy nước tung trắng xóa, nước đổ ầm ầm, và rất sâu.

Rời Y Tý, chúng tôi chạy vội qua Mường Hum rồi đến Sapa. Do đoàn tôi đi khá chậm, nên phải tranh thủ chạy về Sapa cho kịp chuyến xe. Tuy nhiên, đoạn đường từ Mường Hum đến Sapa thì cảnh không chê vào đâu được. Núi đồi hùng vĩ, những ruộng lúa chín vàng, con đường uốn lượn. Tôi nhớ có chạy qua một đoạn, một dãy núi rất đặt biệt, nghe anh trong đoàn bảo đó là núi Thủy Sơn, ẩn hiện mờ ảo trong mây, nhìn sơ qua thì núi trông rất "mỏng".Đến Sapa trễ, chúng tôi vội vàng vứt đồ ở quán cơm và chạy nhanh về khu vực nhà thờ đá. Chụp vài kiểu ảnh chia tay anh chị em trong đoàn. Buổi cơm chiều rất vội, chúng tôi chia tay nhau, 14 người trở về và 10 người ở lại.Sau bửa cơm, chúng tôi tìm khách sạn và để đồ ở đó.

Tâm trạng dần phục hồi khi cả đội - gồm 7 nam và 3 nữ - đồng loạt đi tắm nước dao đỏ và matxa. hihi, đây là lần đầu tiên tôi được matxa. Sau đó chúng tôi vê tắm rửa, rồi đi ra nhà thờ đá chụp hình, dạo chợ, thưởng thức cái không khí dễ chịu của Sapa và đặc biệt là thưởng thức đồ nướng ngon tuyệt bên ly rượu Sim San đặc sản.Buổi sáng, chúng tôi không vội. từ từ ăn sáng, dạo chợ, đi cà phê ... Hơn 10h chúng tôi mới xuất phát vào các bản của Sapa, và cuối chiều thì lượn đèo Ô Quý Hồ. Thế là tôi cũng đã chinh phục được 3 trong tứ đại đỉnh đèo rôi đấy: Mã Phí Lèng, Khau Phạ, Ô Quý Hồ.Chúng tôi về Sapa, ăn vội cơm chiều, lên xe và khép lại chuyến đi với nhiều kỉ niệm đẹp của tôi - chúng tôi!

Câu chuyện vẫn sẽ còn tiếp tục, chúng tôi sẽ còn có thể đi cùng nhau đi thêm nhiều cung đường nữa khi có thể.Trong chuyến đi lần này, xe của tôi,gồm tôi và ôm - chị Huyền, nói nhiều không thể kể. Chúng tôi chọc phá, pha trò để mọi người vơi đi mệt mỏi khi chạy trên đường - và phần nào để thỏa mãn chính chúng tôi.

Em xin gửi lời cảm ơn đặc biệt và chân thành đến anh Du Kê, người lead tuyệt vời, khôg cẳng thẳng, không ồn ào, im im, nhưng mọi chuyện của đoàn đều được anh lo chu toàn. Cám ơn cả đoàn Hà Giang rất nhiều, em xin mượn lời của một ai đó, khá sến theo các chị bảo, nhưng em thấy nó đúng với em "Nơi tình bạn còn lãng mạn hơn tình yêu". Chị Duyên anh Thành sớm có tin vui để em còn có lí do bay ra Hà Nội nhé, nhất chị Duyên đấy, hihi

Anh 94 mong anh nhiệt tình tham gia cùng cả đoàn trong những lần sau nữa nhé, chị Mộc Lan, Quang: sao không gặp hai người sớm hơn nhỉ?

Dẫu biết rằng không có cái gì là vĩnh cữu, nhưng em vẫn hi vọng, đoàn nhà mình duy trì được càng lâu càng tốt, nhưng mấy anh từng bảo, không biết khai hội trúng ngày nào mà mọi người thân nhau đến vậy, anh Thọ nhỉ???

Yêu đoàn mình lắm, nhớ đoàn mình lắm ....

Hồi ức về chuyến phượt Y tý

Hà Chiến Thắng - Bến Tre